Trong khi anh đang suy nghĩ thì con chó bồn chồn bắt đầu sủa. Nghe tiếng,
thằng lớn thức dậy. Nó mở mắt nhìn anh ta, vừa ngỡ ngàng vừa cầu khẩn, rồi
lại nhìn con chó, vuốt ve nó và nói:
"Thôi đừng sủa nữa! Để cho em tao ngủ. Nó đang ấm chỗ, tao phải ủ mãi cho
nó đấy".
- Thế thì sao? Cháu cũng lạnh lắm đấy chứ! - Người đi đường hỏi.
Đứa trẻ:
- Cháu thì không hề gì. Cháu lớn, cháu khỏe; nó thì khác, nó bé, hễ đói rét
là nó khóc.
Người đi đường:
- Sao các cháu chỉ có một mình ở đây?
Đứa trẻ:
- Vì mẹ cháu chết, bố cháu bị cảnh sát bắt, chúng cháu không có nhà cửa,
chúng cháu chỉ có một mình.
Người đi đường:
- Cảnh sắt bắt bố cháu đi làm gì ?
Đứa trẻ:
- Cháu không biết, có lẽ để cho bố cháu bánh, bố cháu hết bánh rồi.
Người đi đường:
- Ai cho các cháu ăn?
Đứa trẻ:
- Ai cho thì chúng cháu ăn.
Người đi đường:
- Có đủ ăn không?
Đứa trẻ:
- Có khi đủ, có khi không. Nhưng em cháu thì cứ phải cho nó ăn đủ.
Người đi đường:
- Vậy là có những ngày cháu nhịn đói.
Đứa trẻ:
- Không sao ạ. Vì cháu lớn.
Nghe đứa trẻ nói, người đi đường rất cảm động về lòng hiếu thảo của nó và
quyết định đưa hai anh em nó về làng gần đấy.
"Mình sẽ nhờ một người tốt trông nom, khi nào mình trở lại sẽ hay. Biết đâu bố
chúng không quay về" - Người đi đường nghĩ vậy và hỏi tiếp:
- Cháu tên gì ?
- Cháu là Jacques, em cháu là Paul.
- Cháu có muốn theo chú không ? Chú sẽ chăm nom.
- Thế còn em Paul cháu?
- Cả Paul nữa. Cháu đánh thức nó dậy rồi đi.
- Nhưng Paul mệt; nó không theo kịp chú.
- Chú để nó lên lưng con Capitaine. Cháu yên tâm.
Người đi đường nâng thằng Paul đang ngủ, đặt lên lưng con chó, gật đầu gục
vào cổ. Xong rồi anh cởi áo khoác đắp cho nó. Anh còn buộc hai tay áo vào
nhau, dưới bụng con chó, cho thằng bé khỏi ngã.
"Này! - anh bảo thằng Jacques - áo cháu đây, mặc vào cho khỏi rét, rồi đi."
Jacques đứng dậy, nhưng lảo đảo và ngã vật xuống. Nước mắt giàn giụa, mệt
và lạnh, nó không bước đi nổi.
Người đi đường:
- Cháu sao vậy? Sao lại khóc?
Jacques:
- Cháu không đi được, cháu mệt quá.
Người đi đường:
- Hay là cháu ốm?
Jacques:
- Không, cháu thấy đói quá, suốt ngày hôm qua cháu không ăn gì; có mỗi
miếng bánh thì để cho em cháu.
Người đi đường nghe nó nói mà muốn khóc được. Anh rút từ trong túi ra một
miếng bánh, một miếng phó-mát và một chay nước ngọt đưa cho nó.
Hai mắt nó sáng lên. Sắp đưa bánh lên miệng thì nó dừng ngay lại, nhìn sang
phía thằng em:
"Thế còn em Paul cháu, nó không có gì ăn? Hay cháu để miếng bánh này cho
nó? - Jacques nói như hỏi người đi dường.
- Còn phần Paul đây. Cháu cứ ăn đi. Yên tâm.
Jacques không đợi giục đến lần thứ hai. Nó ăn ngon lành, luôn miệng nhắc lại:
"Cháu cám ơn chú, chú tốt quá. Cháu cầu Thánh Đồng Trinh phù hộ cho chú
được mọi sự tốt lành."
Ăn uống no nê rồi, nó thấy người khỏe ra và nói là đã sẵn sàng đi được. Con
chó Capitaine vẫn đứng cạnh Jacques. Hơi ấm của nó làm cho Paul nóng
người lên và ngủ thật say. Người đàn ông dắt tay nó đi. Con Capitaine theo
sau, chậm rãi từng bước, cho đỡ xóc để khỏi đánh thức thằng bé dậy. Người
đàn ông vừa đi vừa hỏi chuyện thằng Jacques và được biết là mẹ nó chết sau
một đợt ốm dài ngày, đã phải bán tất cả đồ đạc, quần áo, cuối cùng bánh mì
cũng không đủ ăn, bố nó buồn lắm.
"Một hôm, Jacques nói, cảnh sát đến tìm bố cháu. Bố không muốn đi, cứ ôm
lấy anh em cháu và rên rỉ: "Các con ơi, khổ thân các con." Mấy người cảnh sát
phải giục mãi "Đi thôi!" Rồi một người cảnh sát cho cháu một miếng bánh và
dỗ: "Cháu ở đây với em. Chú sẽ quay lại đón". Cháu đưa miếng bánh cho em
cháu rồi ngồi đợi, nhưng không thấy ai lại đón. Cháu dắt em cháu đi rất lâu.
Gặp một nhà đang ăn, cháu xin cho em một chút, người ta bảo anh em cháu
ngồi xuống và cho mỗi đứa một miếng bánh. Xong, họ lại cho chúng cháu vào
giường ngủ. Lúc chúng cháu thức dậy, người ta cho mỗi đứa một cái bánh.
Chúng cháu bỏ vào túi và chào để đi. "Chúa phù hộ các cháu" mọi người nói
và nhìn theo. Chúng cháu đã đi như thế nhiều ngày. Hôm qua đang đi thì gặp
mưa. Chẳng thấy có nhà cửa gì, cháu đã cho em Paul miếng bánh cháu để
dành, rồi vun lá dưới gốc cây sên cho nó nằm. Nó khóc vì rét. Cháu nhớ lời mẹ
cháu thường dặn: "Hãy cầu Đức Mẹ Đồng Trinh, người sẽ cứu giúp". Cháu đã
cầu Đức Mẹ. Người đã phán bảo cháu cởi áo đắp cho em, rồi nằm đè lên chân
em cho nóng lên. Thế là nó thiu thiu ngủ đi. Đức Mẹ đã phù hộ cho anh em
cháu. Cháu cảm ơn Đức Mẹ nhân từ, và cầu xin Người hôm sau phù hộ cho có
ăn, vì cháu đói lắm. Em cháu cũng không có gì để ăn. Cháu khóc rồi cũng ngủ
đi. Và Đức Mẹ Đồng Trinh đã dẫn dắt chú đến dưới gốc cây sên. Đức Mẹ lòng
lành, Người nhân từ quá. Mẹ cháu thường khuyên: "Khi con cần gì hãy cầu xin
Đức Mẹ, Người sẽ phù hộ".
Người đàn ông không nói gì, nắm chặt tay đứa bé, lặng lẽ bước đi. Được một
lúc, anh thấy nó đi chậm lại.
- Cháu mệt à? - Anh ân cần hỏi.
- Không, cháu vẫn đi được, đến làng sẽ nghỉ.
Người đàn ông nhấc nó đặt lên vai.
"Thế này đi nhanh hơn, anh nói.
Jacques:
- Cháu nặng, như vậy chú mệt, chú ạ.
Người đàn ông:
- Không sao! Cháu yên tâm. Đi lính lúc hành quân, chú còn mang nặng
hơn.
Jacques:
- Chú là lính à? Hay là cảnh sát?
Người đàn ông mỉm cười:
- Không phải cảnh sát. Chú hoàn thành, giải ngũ rồi.
Jacques:
- Chú tên gì?
Người đàn ông:
- Moutier.
Jacques:
- Cháu sẽ không bao giờ quên tên chú, chú Moutier ạ.
Người đàn ông:
- Chú cũng không bao giờ quên tên cháu, Jacques ạ. Cháu lá đứa trẻ
ngoan, một người anh tốt.
*
* *
Từ lúc đặt thằng Jacques lên vai, Moutier đi nhanh hơn. Chẳng mấy chốc
đã đến cổng làng. Anh dừng lại trước một quán trọ và hỏi:
- Có chỗ cho tôi với hai đứa bé và một cho chó không?
- Tôi chỉ cho người trọ thôi, không có chỗ cho chó - Chủ quán trả lời.
- Vậy thì thôi, cả người cũng thôi - Moutier vừa nói vừa đi.
Chủ quán nhìn theo, vẻ buồn bực. Anh ta tiếc đã không nhận. "Người đi
đường có vẻ quý con chó lắm, giá mà nhận chắc được trả nhiều tiền."
- Này ông đi đường ơi! - Chủ quán chạy theo gọi.
- Ông cần gì? - Moutier hỏi.
Chủ quán:
- Tôi có chỗ trọ đây, cả cho chó nữa.
Moutier:
- Thôi tôi không cần nữa.
Chủ quán:
- Trong làng này, không có chỗ nào hơn đâu.
Moutier:
- Không cần.
Chủ quán:
- Ông chê à?
Moutier:
- Ông chả chê trước là gì?
Chủ quán:
- Lại chúa. Tại tôi không nhìn thấy ông. Tôi vội vàng quá.
Moutier:
- Tôi cũng vậy. Lúc đầu tôi không nhìn kỹ ông như bây giờ. Cảm ơn ông đã
vội vàng. Tôi đi chỗ khác.
Moutier quay lưng đi, đến một quán trọ khác, bề ngoài trông giản dị, ở đầu
làng, để mặc tên chủ quán đầu tiên giận tím mặt, tức sôi vì đã để lỡ một cơ
hội kiếm tiền .
Chương 2
Quán thiên thần
"Có chỗ trọ cho tôi, cho hai đứa trẻ và con chó của tôi không?" Moutier hỏi
người chủ quán ở đầu làng.
- Có, mời anh vào nhà, có đủ chỗ cho cả đoàn - Chủ quán trả lời, giọng phấn
khởi.
Một phụ nữ có nét mặt tươi cười xuất hiện ở ngưỡng cửa.
"Mời anh vào! - để tôi giải phóng cho anh chàng kỵ sỹ này! - chị vừa nói vừa
cười và bế thằng Jacques từ trên vai anh Moutier xuống. Lại còn thằng Cún
đang ngủ trên lưng con chó nữa! Thằng bé kháu khỉnh quá, con chó cũng
xinh! Nó cứ ngay ra như một con chó bằng chì, sợ làm thằng bé thức dậy!"
Nhưng nghe tiếng lào xào xung quanh thằng Paul cũng thức dậy. Nó mở mắt
nhìn. Không thấy anh đâu, nó mếu và gọi, giọng run run:
"Anh Jacques! Anh Jacques đâu rồi?"
Jacques:
- Anh đây Paul ạ, anh đây. Chúng ta gặp may. Em có nhìn thấy chú này
không? Chú ấy tốt quá, đưa chúng ta đến đây. Em sắp được ăn đấy. Có phải
không chú? Paul sắp được ăn phải không chú?
Moutier:
- Đúng cháu ạ. Bánh và cả thức ăn nữa.
Bà chủ quán lắng nghe, vẻ ngạc nhiên.
Moutier:
- Bà chưa hiểu gì cả. Có đúng thế không, bà chủ quán? Chuyện này, tôi sẽ
kể cho bà nghe. Tôi nhặt được hai đứa trẻ này ở trong rừng và đưa về đây.
Thằng bé này - anh nói và âu yếm xóa tay lên đầu Jacques, - là một đứa trẻ
ngoan và tốt bụng. Tôi sẽ kể về nó. Nhưng bà hãy cho bọn tôi ăn đã, hai đứa
bé này đói lắm rồi. Cho chúng tôi món gì ngon ấy. Con chó này thì cứ để tôi
phục vụ, người bạn lâu năm của tôi đấy, phải không Capitaine?
Con Capitaine khỏa đuôi và liếm tay Moutier để xác nhận lời nói của chủ.
Moutier tháo chiếc áo đang đắp cho Paul và đặt nó xuống đất. Paul nhìn mọi
người, mỉm cười với Jacques, với Moutier và ôm chầm lấy con Capitaine. Bà
chủ quán dọn bàn ăn. Bà để hai đứa trẻ ngồi lên ghế, đặt trước mỗi đứa trẻ
một đỉa xúp, một lát bánh, rồi bày lên bàn nào là phó-mát, nào là bơ, củ cải xà
và rau xà lách.
"Nào, mời anh. Hãy ăn trước những món này - bà chủ quán nói với Moutier -
Phó mát ngon đấy, bơ cũng thế. Củ cải vừa mới đào, còn xà lách thì trộn kỹ
rồi."
Moutier ngồi vào bàn. Paul và Jacques đang đói lao vội vào món xúp. Jacques
nhìn em ăn vài thìa, thấy Paul ăn một mình được, mới yên trí và bắt đầu ăn.
Ăn súp xong, Jacques đưa em bánh và bơ, và nước ngọt. Rồi đến món thịt cừu
hầm đỗ và khoai. Nét mặt Jacques rạng rỡ hẳn lên. Paul chốc chốc lại nắm tay
anh nó mà hôn. Jacques chăm sóc em chu đáo đến cảm động. Không một lúc
nào rời em. Cái gì cũng dành cho em trước, còn nó thì sau. Moutier để ý theo
dõi anh cũng thấy sung sướng.
"Tội nghiệp hai đứa trẻ! - Anh nghĩ thầm - Nếu con Capitaine không phát hiện
được, chúng sẽ như thế nào. Thằng bé Jacques này ngoan quá, yêu em, chăm
sóc em rất mực; không biết giải quyết cho chúng thế nào đây? Lạy Chúa, hãy
chỉ bảo cho con."
Bà chủ quán cũng quan sát sự chăm sóc của Jacques đối với em và chú ý đến
nét mặt hiền lành của Moutier. Bà vẫn chờ đợi anh kể câu chuyện đã hứa, gắp
cho anh những miếng ngon, rót cho anh những cốc rượu đầy.
Hai đứa trẻ không ăn nữa, ngồi tựa lưng vào ghế và bắt đầu ngáp. Moutier
bảo chúng: "Hãy đi chơi một lúc đã, các cháu."
- Chơi ở đâu, chú? - Jacques hỏi, đứng dậy khỏi ghế, rồi bế em nó để xuống
đất.
Moutier:
- Chú cũng không biết. Bà chủ quán, bà chỉ giúp chỗ cho hai cháu!
- Ra đây, các cháu, ra ngoài vườn - bà chủ quán nói và mở cửa sau - ở cuối
đường đi có chậu nước đầy và gáo múc. Các cháu hãy tưới rau và hoa đi.
Jacques:
- Cháu có thể lấy nước để rửa cho em cháu được không ạ?
Bà chủ quán:
- Được. Nhưng đừng làm ướt chân.
Paul và Jacques đã đi khuất ra ngoài vườn, đang cười nói râm ran. Moutier vừa
ăn vừa suy nghĩ. Bà chủ quán kéo ghế ngồi trước mặt anh, đợi anh ăn xong để
dọn bàn. Moutier uống nốt ngụm rượu trong cốc, ngẩng lên nhìn bà chủ quán,
mỉm cười và hỏi:
"Bà có muốn nghe câu chuyện về hai đứa trẻ? Chuyện thế này, cũng không
dài lắm đâu. Rồi bà giúp tôi cách giải quyết."
Mountier kể cho bà chủ quán nghe anh đã bắt gặp hai đứa trẻ như thế nào,
anh nhắc lại với giọng nói run run đầy xúc động những quan tâm săn sóc của
Jacques đối với em, lòng nhiệt tình, tinh thần quả cảm chống chọi với gian khổ
cùng với đức tin vào Thánh Đồng Trinh của nó.
"Và bây giờ bà đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, anh nói, bà hãy bảo tôi nên giải
quyết thế nào đối với hai đứa trẻ này? Bỏ mặc chúng thì tôi không đang tâm.
Như vậy là trút bỏ một gánh nặng mà tôi có điều kiện đảm nhận được, hơn
nữa, còn là từ bỏ một ân huệ mà Chúa ban cho tôi. Nhưng tôi còn phải xa, tôi
xuất ngũ và nay về nhà, cách đây bốn chặng, mỗi chặng bảy tám dặm. Làm
thế nào đem chúng theo trong lúc mưa gió lầy lội như thế này? Tôi lại là đàn
ông, đem chúng về tôi biết trông nom làm sao. Anh tôi cũng bán quán như bà,
bận suốt ngày. Bố mẹ tôi đã qui tiên cả. Các chị tôi đông con. Vậy mà lại thêm
hai đứa trẻ bố chẳng có, mẹ thì không, tiền bạc không một xu. Bà chủ quán,
bà là người tử tế . bà hãy bảo tôi . vào địa vị tôi, bà làm thế nào?
Bà chủ quán:
- Làm thế nào? . Làm thế nào? . Tôi thấy cũng khó thật.
Moutier:
- Vậy tôi mới phải hỏi bà.
Bà chủ quán:
- Làm thế nào à? . Trước hết là không nên để chúng lang thang.
Moutier:
- Tôi cũng nghĩ như thế.
Bà chủ quán:
- Chỉ có một cách . không biết anh có đồng ý?
Moutier:
- Có lẽ tôi đã đồng ý. Bà cứ nói đi.
Bà chủ quán:
- Để chúng ở đây với tôi.
Moutier nhìn bà chủ quán với vẻ ngạc nhiên, làm bà cuối gằm và ửng mặt
lên như vừa nói một điều sai lầm.
"Tôi biết ngay là anh không tán thành - bà chủ quán nói như hối hận - Anh
cho là tôi không tốt, tôi sẽ để chúng lay lắt, sống khổ sở .
Moutier:
- Tôi không nói thế, không nghĩ thế đâu, bà chủ quán ạ. Chỉ có điều . chỉ
có điều . Tôi xin nói thật là tôi chưa biết bà nhiều lắm.
Bà chủ quán:
- Anh cứ nói thẳng là anh chưa biết gì về tôi. Anh có thể đi hỏi những người
gần đây xem tôi, bà Blidot, là người thế nào. Anh hỏi cha xứ, hỏi ông hàng
thịt, bác chữa xe, ông bịt móng ngựa, thầy giáo, bà bán bánh, chị hàng xóm
và những người khác nữa. Họ sẽ cho anh biết tôi không phải là người xấu. Tôi
góa chồng, năm nay hăm sáu tuổi, không có con, tôi sống với cô em gái năm
nay mười bảy tuổi. Chúng tôi sống không đến nổi nào, không thiếu thốn gì.
Ngoài ra còn để dành mỗi năm một ít gửi tiết kiệm. Tôi chỉ thiếu trẻ con. Bây
giờ lại có hai đứa bé này. Anh để tôi giữ cho. Tôi không đòi hỏi gì cả, cũng
không lợi dụng gì chúng. Tôi chăm nom chúng, không để chúng khổ đâu. Anh
có thể yên tâm."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét